Có một thứ âm thanh thinh lặng nhưng khiến trái tim mình run lên từng nhịp – đó là khi bạn bè ngoài kia đang cười vang bên nhau còn mình thì mải cuộn tay lướt màn hình. Mỗi cái vuốt lên, vuốt xuống tưởng như rất nhẹ lại đang bào mòn đi tuổi trẻ, từng chút một. Rất lâu sau này, khi đứng giữa những khoảng trống cuộc đời, ta mới giật mình thảng thốt: hóa ra mình đã bỏ lỡ điều gì đó lớn hơn rất nhiều, không phải là một trào lưu trên mạng, mà là cả thanh xuân.
Ở thời đại công nghệ bùng nổ, mạng xã hội trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống, đặc biệt với người trẻ. Tuy nhiên, nỗi sợ bị bỏ lỡ (FOMO – Fear of Missing Out) đang dần trở thành chiếc vòng vô hình giam giữ tâm hồn của biết bao người. Mỗi tiếng “ting” báo tin, mỗi bài viết mới, mỗi đoạn story nóng hổi... tất cả như một lời nhắc nhở rằng nếu không cập nhật ngay, ta sẽ lạc hậu, sẽ bị bỏ lại phía sau. Nhưng trớ trêu thay, trong lúc lo sợ bị tụt lại giữa dòng chảy ảo, ta lại đang trượt dốc khỏi những cơ hội thật sự trong cuộc đời.
FOMO khiến chúng ta sống vội vã, sống gấp, nhưng lại không sống sâu. Những bữa cơm gia đình thiếu vắng tiếng nói chuyện vì ai cũng bận “trả lời inbox”. Những cuộc trò chuyện bạn bè bị gián đoạn vì phải “check thông báo”. Những buổi chiều có nắng thật đẹp chỉ bị lướt qua sau ô cửa sổ, vì tâm trí đang vùi mình trong một thế giới đầy ảnh ảo và tiếng cười giả lập. Đó chẳng phải là một nỗi bỏ lỡ còn đáng sợ hơn hay sao?
Là người trẻ, lẽ ra ta phải là những người dám sống thật nhất, dám yêu thương, dám hành động và dám trưởng thành. Nhưng khi ta để mạng xã hội định nghĩa giá trị bản thân, quyết định cảm xúc cá nhân và điều khiển hành vi hàng ngày, ta đang dần đánh mất chính mình. Cơ hội để phát triển bản thân không nằm ở lượt thích hay số lượt xem, mà nằm ở những trải nghiệm thực tế: một chuyến đi xa, một cuộc thi thử sức, một lần dám đứng lên thuyết trình trước đám đông, hay đơn giản là một cái bắt tay thật chặt với người bạn thân.
Đừng để những nội dung trên mạng – dù hấp dẫn đến đâu – trở thành thứ thay thế cho cảm xúc thật, cho trải nghiệm thật, cho những điều ta có thể chạm vào, cảm nhận bằng trái tim. Cuộc đời không chờ đợi ai và tuổi trẻ thì một đi không trở lại. Đừng chỉ sống để không bị tụt lại trên dòng thời gian ảo, mà hãy sống để không bỏ lỡ chính mình ngoài kia – con người thật, trái tim thật, ước mơ thật.
Bởi vì, cơ hội trong đời không gửi thông báo. Và những ký ức đẹp nhất, những thành tựu rực rỡ nhất, chẳng bao giờ hiện lên theo dạng “bài viết được gợi ý cho bạn”. Ta chỉ có thể thấy chúng khi buông điện thoại xuống, ngẩng đầu lên và bước ra với cuộc đời. Đó mới là điều đáng để lo sợ nếu lỡ mất – một thanh xuân chưa từng thật sự sống.