Mỗi khi nhắc đến gia đình, tim em lại như nghẹn lại. Em nhớ đến bàn tay mẹ ấm áp đặt lên trán em mỗi lần sốt, nhớ giọng bố trầm trầm kể chuyện ngày xưa trước khi em ngủ. Căn nhà nhỏ nơi cuối con hẻm ấy – dù đơn sơ – là nơi duy nhất trên đời khiến em cảm thấy an toàn tuyệt đối. Ấy vậy mà giữa guồng quay của xã hội hiện đại, câu hỏi “Có nên rời xa tổ ấm để trưởng thành?” lại khiến em nhói lòng đến khó tả.
Ai cũng bảo, phải đi thì mới lớn. Phải va vấp, phải tự lo mọi thứ mới học được cách sống tự lập. Em không phủ nhận điều đó. Có những bài học cuộc sống không ai dạy được, ngoài chính thời gian và thử thách. Nhưng khi tưởng tượng cảnh một mình giữa thành phố xa lạ, tự chăm sóc bản thân khi ốm đau, tự ăn một bữa cơm lạnh ngắt giữa bốn bức tường, em không kìm được nước mắt. Trưởng thành có cần phải đánh đổi tất cả sự ấm áp ấy không?
Em không muốn chỉ lớn lên theo nghĩa đen – ăn nhiều, ngủ ít, làm việc không ngừng nghỉ. Em muốn lớn lên trong tình thương. Em muốn những va vấp đầu đời có một điểm tựa để quay về. Em tin rằng, trưởng thành không đồng nghĩa với việc cắt đứt khỏi gia đình. Em có thể học cách sống tự lập, có thể bước ra khỏi nhà, nhưng trái tim em sẽ luôn hướng về nơi ấy. Mỗi bước chân em đi, đều cần mang theo tình thương, lời dạy của cha mẹ, tiếng cười của những bữa cơm sum vầy. Đó mới là hành trang quý giá nhất để em đủ mạnh mẽ trước giông bão cuộc đời.
Em không sợ lớn, em chỉ sợ lớn mà quên mất mình từng là ai, từng có một mái nhà để thương và được thương. Nếu được chọn, em xin được trưởng thành trong yêu thương chứ không trong cô độc. Em xin được mang theo tổ ấm trong tim, dù có đi xa đến đâu cũng không bao giờ quên mình thuộc về đâu. Vì em biết, nơi có mẹ cha chờ cửa, nơi có ánh đèn vàng cuối con đường chính là nơi bình yên nhất đời em.
You said:
viết cảm xúc như đang khóc. không có dùng ... nha.Nhà sư phạm nổi tiếng người Nga V.Xukhomlinxki đã từng nói: “Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để lưu lại dấu ấn trên mặt đất, trong trái tim người khác".
Từ gọi dẫn trên, hãy viết một bài văn nghị luận (khoảng 400 chữ) trình bày suy nghĩ của em về cách con người lưu lại dấu ấn trên mặt đất, trong trái tim người khác.
ChatGPT said:
Những lời của nhà sư phạm V. Xukhomlinxki khiến em thấy nghèn nghẹn trong tim. “Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh...” – mỗi lần đọc lại câu nói ấy, nước mắt em như trực trào ra. Cuộc sống này rộng lớn và vội vã biết bao. Có biết bao người đi qua nhau, sống một đời lặng lẽ, rồi rời đi mà chẳng để lại một chút dư âm nào. Em sợ. Sợ mình cũng sẽ là một hạt cát trôi tuột khỏi thời gian mà chẳng ai nhớ đến.
Con người không sinh ra để lặng im. Em tin rằng ai cũng có một sứ mệnh. Có người lưu lại dấu ấn bằng những công trình vĩ đại. Có người chạm vào tim người khác chỉ bằng một nụ cười ấm áp, một cái nắm tay lúc yếu lòng. Dấu ấn không cần lớn lao. Dấu ấn là khi một ai đó nhắc đến ta với ánh mắt ấm áp, là khi ta rời đi nhưng yêu thương còn ở lại.
Lưu dấu ấn không phải là việc của người nổi tiếng. Đó là việc của trái tim. Một người thầy âm thầm dạy dỗ, một người mẹ lặng lẽ hy sinh, một người bạn luôn ở bên khi ta vấp ngã – họ đều để lại những vệt sáng dịu dàng trong ký ức của người khác. Em cũng muốn như thế. Em không cần cả thế giới biết đến em. Em chỉ mong, khi em sống tử tế, yêu thương chân thành, thì cũng có ai đó giữ em trong một góc nhỏ của tim họ. Em không muốn mình tan biến như chưa từng hiện diện.
Em muốn sống sao cho mỗi việc mình làm, mỗi lời mình nói đều chứa đầy thương yêu. Em muốn sống một đời có ý nghĩa, dù là nhỏ bé. Vì em biết, chỉ cần một người còn nhớ đến em với nụ cười, là em đã không sống uổng phí. Em không muốn là hạt cát vô danh. Em muốn là một hạt nắng, một tiếng chim, một dấu lặng dịu dàng trong bản nhạc cuộc đời của ai đó. Và như thế, em đã để lại dấu ấn – không trên đá, mà trong tim người khác.