Mới chớm hè, ánh nắng của ông mặt trời rải những tia chói chang xuống mặt đất. Cô bé đứng bên cửa sổ, ngước nhìn ra vườn, thì bất chợt một chú chim sâu từ đâu bay đến và sà vào đàn chim đang líu lo. Chú chim có vẻ hốt hoảng, đôi cánh rũ xuống, và mắt chứa đầy nỗi buồn. Cô bé chăm chú lắng nghe, lòng tràn đầy sự tò mò và lo lắng.
Chú chim sâu bắt đầu kể câu chuyện bi thảm của mình. Nó nói rằng: "Rừng là nhà của chúng tôi, nơi chúng tôi sinh sống và bảo vệ các loài sinh vật. Nhưng hôm qua, cả khu rừng bị thiêu rụi bởi một tàn thuốc, một hành động vô trách nhiệm của con người. Ngọn lửa bùng lên và lan rộng nhanh chóng. Đầu tiên, tôi nhìn thấy ngọn lửa chỉ mới châm, nhưng không ai đến dập tắt nó. Khi đám lửa lan rộng, nó đã nuốt chửng tất cả, từ cây cối đến động vật. Tôi chứng kiến cảnh tượng đau lòng khi ngọn lửa thiêu cháy bố tôi, trụ cột của gia đình. Giọng của bố tôi vang lên trong đám lửa, vừa đau đớn vừa xót xa. Tôi đã khóc và tưởng rằng cuộc đời của tôi cũng sẽ kết thúc tại đây.
Nhưng may mắn thay, đám lửa cuối cùng cũng bị dập tắt, và tôi đã sống sót. Tôi nghĩ rằng tất cả con người đều vô trách nhiệm như thế, nhưng tôi đã lầm. Một số người vẫn còn lương tâm và trách nhiệm với thiên nhiên. Tôi muốn mạnh mẽ, không chỉ để tiếp tục sống mà còn để chứng minh rằng vẫn có những con người tốt bụng, biết bảo vệ và yêu quý thiên nhiên như chúng tôi đã từng làm."
Cô bé nghe xong, lòng cảm thấy nặng trĩu. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, không chỉ vì nỗi đau của chú chim, mà còn vì sự nhận thức sâu sắc về trách nhiệm bảo vệ thiên nhiên. Cô thầm hứa sẽ bảo vệ rừng, vì đó không chỉ là bảo vệ cuộc sống của muôn loài mà còn là bảo vệ chính cuộc sống của con người. Khi cô quay sang để nói với chú chim, thì chỉ còn lại khoảng không vô tận, chú chim đã bay xa, mang theo một phần nỗi đau và hi vọng của nó vào bầu trời rộng lớn.