Có những đêm em nằm khóc ướt gối vì một ký ức cũ. Mùi cơn mưa năm ấy, ánh mắt người năm ấy, những ngày tưởng chừng chẳng thể quay lại. Quá khứ là một vùng trời dịu dàng nhưng đầy gai nhọn. Em đã từng mắc kẹt trong đó. Đã từng để những điều đã qua nhấn chìm mình trong tiếc nuối, day dứt, hoài mong. Nhưng rồi em hiểu, không ai có thể bước tiếp khi mãi ngoái đầu nhìn lại.
Quá khứ là một phần của mỗi con người. Là nơi lưu giữ những kỷ niệm, những bài học, những lần ta vấp ngã rồi đứng lên. Người trẻ không được phép lãng quên quá khứ, bởi đó là nơi ta bắt đầu. Một dân tộc không nhớ quá khứ là một dân tộc đánh mất căn cước. Một người không giữ ký ức là một người sống mà chẳng biết mình là ai. Nhưng quá khứ không phải để đắm chìm. Không phải để mỗi đêm chỉ biết khóc cho những điều đã mất.
Người trẻ cần học cách đối diện với quá khứ bằng sự trưởng thành. Ta trân trọng những gì đã qua, giữ gìn ký ức đẹp, rút ra bài học từ vết thương cũ. Nhưng ta không để chúng cột chặt mình vào nỗi buồn. Ta bước tiếp, mang theo hành trang quá khứ nhưng ngẩng cao đầu đi tới tương lai. Đó mới là cách ứng xử đúng đắn.
Em đã từng không tha thứ cho chính mình vì những sai lầm cũ. Đã từng giam mình trong cảm giác hối hận. Nhưng em học được cách tha thứ, học được cách nhìn quá khứ bằng đôi mắt dịu dàng. Giống như một cơn mưa đã tạnh. Để lại mùi đất nồng nàn, để lại lá cây xanh hơn, và để lại trong tim em một bài học: Hãy nhớ quá khứ, nhưng sống cho hiện tại. Hãy biết ơn những gì đã qua, nhưng đừng để chúng níu chân mình mãi mãi.
Người trẻ ơi, hãy khóc nếu cần. Nhưng rồi lau nước mắt đi, và bước tiếp. Vì tương lai đang chờ ta phía trước.