1:
Bài thơ Hoa dong riềng của Nguyễn Đức Mậu được viết theo thể thơ tự do.
Câu 2:
Những câu thơ miêu tả hình ảnh hoa dong riềng:
Hoa dong riềng chợt bừng lên sắc đỏ
Hoa như thầm nhắc cho tôi nhớ
Thi thoảng tôi vẫn gặp
Dong riềng đỏ hoa trong giấc tôi mơ, trên những triền đồi
Màu hoa tựa cánh chuồn ớt đỏ
Dọc đường tôi đi từng chấm nhỏ xa vời
Hoa dong riềng sót lại chờ tôi
Hình ảnh hoa dong riềng mang ý nghĩa sâu sắc. Nó không chỉ là loài hoa bình dị gắn liền với tuổi thơ gian khó của tác giả mà còn tượng trưng cho những ký ức không thể phai mờ. Hoa dong riềng như một chứng nhân lặng lẽ của thời gian, nhắc nhở con người về những tháng ngày đã qua, những vất vả, hy sinh và cả tình cảm gia đình thiêng liêng.
Câu 3:
Việc lặp lại hình ảnh “bàn chân” trong hai câu thơ:
Bàn chân đạp đá tai mèo và sắc nhọn mảnh bom
Bàn chân lội qua đầm lầy, cái chết
→ Nhấn mạnh hành trình gian khổ, vất vả mà tác giả đã trải qua. Cụm từ “bàn chân” xuất hiện liên tục gợi tả bước đi kiên cường, không ngừng nghỉ của con người trước thử thách khắc nghiệt của chiến tranh. Đồng thời, nó thể hiện sự trưởng thành, trải nghiệm đầy gian nan nhưng cũng rất đáng tự hào của tác giả.
Câu 4:
Một điều giản dị nhưng có sức lay động mạnh mẽ đối với tâm hồn em chính là hình ảnh bữa cơm gia đình. Những bữa cơm tuy đơn sơ nhưng ấm áp, có tiếng cười, có lời hỏi han của cha mẹ, sự quan tâm của anh chị em. Đó là khoảnh khắc gắn kết tình thân, là nơi xua tan mọi mệt mỏi sau một ngày dài. Khi xa nhà, em mới hiểu rằng bữa cơm gia đình không chỉ là một thói quen thường nhật mà còn là niềm hạnh phúc bình dị, một chốn bình yên mà ai cũng muốn quay về.
II. VIẾT
Câu 1: Phân tích đoạn thơ sau trong bài "Hoa dong riềng"
Hoa dong riềng sót lại chờ tôi
Ơi màu hoa thuở đói nghèo kham khổ
Mình thoáng chốc đã thành xưa cũ
Màu hoa tuổi thơ đó đến bây giờ.
Bài thơ Hoa dong riềng của Nguyễn Đức Mậu không chỉ tái hiện hình ảnh một loài hoa mộc mạc của làng quê mà còn khắc họa những ký ức tuổi thơ khó quên của tác giả. Đoạn thơ trên chất chứa những hoài niệm về một thời gian khó, nhưng cũng đầy yêu thương.
Hình ảnh “Hoa dong riềng sót lại chờ tôi” mang ý nghĩa tượng trưng sâu sắc. Bông hoa đỏ rực ấy không chỉ là chứng nhân của thời gian mà còn là sự chờ đợi của ký ức, của những năm tháng đã xa. Từ “sót lại” gợi lên cảm giác nuối tiếc, nhắc nhở con người về những gì tưởng chừng đã mất nhưng vẫn còn đâu đó trong tâm hồn.
Câu thơ “Ơi màu hoa thuở đói nghèo kham khổ” gợi nhớ những ngày tháng khó khăn, khi củ dong riềng trở thành nguồn lương thực cứu đói. Hoa dong riềng không chỉ là biểu tượng của quê hương mà còn là biểu tượng của một thời kỳ gian khổ nhưng đầy nghị lực và tình người.
Hai câu thơ cuối “Mình thoáng chốc đã thành xưa cũ / Màu hoa tuổi thơ đó đến bây giờ” mang nỗi bâng khuâng, tiếc nuối. Thời gian trôi qua, con người trưởng thành, đổi thay, nhưng màu hoa ấy vẫn vẹn nguyên như chính những ký ức tuổi thơ không thể phai mờ. Qua đó, tác giả thể hiện nỗi nhớ quê hương da diết, sự trân trọng những giá trị bình dị nhưng sâu sắc trong cuộc đời.
Đoạn thơ với ngôn từ mộc mạc, giàu hình ảnh đã chạm đến cảm xúc của người đọc, khiến ta càng thêm trân quý những ký ức tuổi thơ, những điều giản dị nhưng thiêng liêng trong cuộc sống.
Câu 2: Làm thế nào để gia đình trở thành điểm tựa bình yên nhất của mỗi con người?
Gia đình không chỉ là nơi ta sinh ra mà còn là bến đỗ bình yên nhất trong cuộc đời. Tuy nhiên, để gia đình thực sự trở thành điểm tựa vững chắc, mỗi thành viên cần có ý thức vun đắp và gìn giữ hạnh phúc.
Trước hết, trong gia đình cần có sự yêu thương và thấu hiểu. Tình cảm gia đình không tự nhiên mà có, nó được xây dựng từ những hành động quan tâm, chia sẻ dù nhỏ bé. Khi các thành viên biết lắng nghe, tôn trọng và động viên lẫn nhau, gia đình sẽ trở thành chốn về ấm áp, nơi mỗi người đều cảm thấy được yêu thương và trân trọng.
Bên cạnh đó, trách nhiệm và sự hy sinh cũng là yếu tố quan trọng giúp gia đình trở thành điểm tựa bình yên. Cha mẹ cần dành thời gian dạy dỗ, chăm sóc con cái bằng cả tình yêu thương và trách nhiệm. Con cái cũng cần thấu hiểu, biết ơn và hiếu thảo với cha mẹ. Khi mỗi người đều ý thức về vai trò của mình, gia đình sẽ trở thành mái ấm bền vững, là nguồn động viên lớn nhất để vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Ngoài ra, cần duy trì những giá trị truyền thống tốt đẹp như bữa cơm sum họp, những cuộc trò chuyện chân thành hay những kỷ niệm gia đình. Đó chính là sợi dây gắn kết vô hình giúp tình cảm gia đình thêm bền chặt, giúp mỗi người luôn cảm thấy bình yên khi trở về nhà.
Gia đình không chỉ là nơi sinh ra mà còn là điểm tựa tinh thần quý giá nhất. Một gia đình hạnh phúc không phải là gia đình giàu có hay hoàn hảo, mà là nơi có tình yêu thương, sự chia sẻ và trách nhiệm. Chỉ khi mỗi thành viên biết trân trọng, gìn giữ, gia đình mới thực sự trở thành chốn bình yên nhất trong trái tim mỗi người.