Đất nước luôn là nguồn cảm hứng dồi dào cho các nhà thơ sáng tác nên những vần thơ bất hủ, sống mãi với thời gian. Trong dòng chảy của thi ca yêu nước, ta bắt gặp hai đoạn thơ đặc sắc trong "Việt Bắc" của Tố Hữu và "Bài thơ của một người yêu nước mình" của Trần Vàng Sao. Cả hai đều thể hiện tình yêu quê hương, đất nước nhưng với những góc nhìn và cảm xúc riêng biệt, tạo nên những dấu ấn độc đáo trong lòng người đọc.
Đoạn thơ trong "Việt Bắc" mang đậm âm hưởng hào hùng và tình cảm gắn bó keo sơn giữa con người với nhau, giữa người cán bộ cách mạng và nhân dân Việt Bắc. Tố Hữu đã tái hiện một quãng thời gian gian khổ nhưng đầy nghĩa tình qua những hình ảnh gần gũi: “chia củ sắn lùi”, “bát cơm sẻ nửa”, “chăn sui đắp cùng”. Đó không chỉ là những biểu tượng của sự chia sẻ vật chất mà còn là biểu hiện của tinh thần đoàn kết, sự đồng cam cộng khổ trong cuộc kháng chiến. Hình ảnh người mẹ Việt Bắc “nắng cháy lưng” địu con lên rẫy, tảo tần bẻ từng bắp ngô cũng khắc họa vẻ đẹp chịu thương chịu khó, hi sinh thầm lặng của người phụ nữ Việt Nam trong những tháng năm chiến tranh khốc liệt. Cả đoạn thơ vang lên như một khúc ca trữ tình đằm thắm, thể hiện niềm nhớ thương sâu sắc về mảnh đất gắn liền với những kỷ niệm chiến đấu.
Trong khi đó, đoạn thơ của Trần Vàng Sao trong "Bài thơ của một người yêu nước mình" lại thể hiện một nỗi nhớ da diết nhưng mang màu sắc cá nhân nhiều hơn. Những hình ảnh “một tiếng cười lạ”, “một câu ca dao buồn có hoa bưởi hoa ngâu” hay “một vết bùn khô trên mặt đá” gợi lên những ký ức vụn vặt nhưng thấm đẫm tình cảm, chứng tỏ tình yêu quê hương không chỉ hiện hữu trong những điều lớn lao mà còn ở những điều bình dị nhất. Hình ảnh người mẹ trong bài thơ mang nỗi nhọc nhằn của cuộc sống cơ cực: “thức khuya dậy sớm”, “nước sông gạo chợ”, gợi lên nỗi xót xa cho số phận của những người mẹ Việt Nam thời chiến. Bà mẹ trong thơ Trần Vàng Sao hiện lên với tất cả sự hy sinh thầm lặng, chịu đựng đau thương vì con, vì gia đình, nhưng không hề bi lụy mà vẫn tràn đầy yêu thương.
Tuy đều viết về tình yêu nước, nhưng cách thể hiện của hai bài thơ có sự khác biệt rõ rệt. "Việt Bắc" được viết theo thể thơ lục bát truyền thống, với nhịp điệu ngọt ngào, uyển chuyển, tạo nên sự gần gũi, dễ nhớ, dễ thuộc, đồng thời làm nổi bật chất dân gian của bài thơ. Trong khi đó, Trần Vàng Sao sử dụng thể thơ tự do, với những câu thơ dài ngắn không đều, cách ngắt nhịp linh hoạt, tạo nên sự chân thực, tự nhiên như một dòng hồi tưởng miên man về những kỷ niệm đã qua.
Cả hai bài thơ đều thể hiện tình yêu quê hương, đất nước nhưng một bên mang âm hưởng hào hùng, lạc quan của cách mạng (Tố Hữu), còn một bên mang nỗi buồn sâu lắng, chất chứa những tâm tư cá nhân (Trần Vàng Sao). Điều đó cho thấy rằng, tình yêu nước không chỉ thể hiện qua những hành động đấu tranh, hy sinh mà còn qua những cảm xúc đời thường, những hồi ức giản dị nhưng thiêng liêng. Nếu "Việt Bắc" làm ta xúc động bởi tinh thần cách mạng và nghĩa tình đồng bào thì "Bài thơ của một người yêu nước mình" lại khiến ta lắng lại, suy tư về những điều nhỏ bé nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Cả hai đoạn thơ đều là những tác phẩm tiêu biểu cho dòng chảy thơ ca yêu nước, mỗi bài mang một màu sắc riêng nhưng cùng chung một tình yêu tha thiết với quê hương. Dù được thể hiện qua cách nào, những vần thơ ấy vẫn mãi khắc sâu trong lòng người đọc, gợi nhắc về những giá trị tốt đẹp của con người Việt Nam: lòng yêu nước, sự hi sinh và tình nghĩa đong đầy.