Rừng mơ Hương Sơn hiện lên trong thơ Trần Lê Văn như một bức tranh mộng ảo, vừa thực vừa hư, vừa gần gũi lại vừa xa xôi đến nao lòng. Những rặng mơ ôm lấy núi, như vòng tay dịu dàng của đất trời, che chở và nâng niu từng tán lá, từng cành hoa mỏng manh trong gió. Mây trắng đọng lại thành hoa – một hình ảnh đẹp đến thắt lòng, tựa như cả bầu trời hóa thân thành những cánh hoa mong manh, tinh khôi mà cũng thật vô thường. Gió đông khẽ lay, mang theo cái lạnh se sắt, từng đợt gờn gợn như chạm vào lòng người, khơi lên một nỗi buồn man mác, một niềm thương nhớ không tên. Hương mơ bay xa, lan tỏa trong không gian, như những ký ức cũ kỹ phai dần theo gió, như một lời hẹn ước xa xăm mà không biết bao giờ mới có thể trở về. Đẹp đến xót xa, mơ màng đến đau đớn – rừng mơ Hương Sơn trong thơ không chỉ là cảnh sắc thiên nhiên, mà còn là miền thương nhớ khắc sâu vào lòng người, dịu dàng mà ám ảnh, mong manh mà bất diệt.