Truyện ngắn "Ga tàu tuổi thơ" của Vũ Thị Huyền Trang là một tác phẩm giàu giá trị nghệ thuật, được thể hiện qua nhiều yếu tố đặc sắc. Trước tiên, tác phẩm sử dụng ngôi kể thứ nhất, với nhân vật "tôi" vừa là người quan sát vừa là người kể chuyện. Góc nhìn này không chỉ mang lại sự chân thực mà còn làm nổi bật những cảm xúc sâu lắng của nhân vật, từ đó kết nối sâu sắc với người đọc. Điểm nhìn nghệ thuật tập trung vào "tôi" – một nhân vật trẻ thơ, giúp tái hiện ký ức tuổi thơ đậm chất hoài niệm nhưng cũng đầy day dứt và yêu thương.
Thêm vào đó, tác phẩm xây dựng tình huống nhận thức, khi các nhân vật phải đối mặt với khó khăn trong gia đình, đặc biệt là sự thiếu vắng bố mẹ. Hình ảnh người anh cả đảm nhận vai trò trụ cột gia đình trở thành trung tâm cảm xúc, thể hiện tinh thần trách nhiệm và tình yêu thương mãnh liệt. Cốt truyện đơn giản nhưng sâu sắc, kể về những buổi chiều ngóng trông bố mẹ, gợi lên cảm giác chờ đợi khắc khoải và những bài học trưởng thành.
Ngôn từ trong tác phẩm mộc mạc, giản dị nhưng giàu cảm xúc, gần gũi với cuộc sống đời thường. Những hình ảnh như "cây bạch đàn" hay "tiếng còi tàu" không chỉ khắc sâu dấu ấn tuổi thơ mà còn gợi nhắc về tình cảm gia đình ấm áp, thiêng liêng. Văn phong nhẹ nhàng nhưng thấm thía, tạo nên một không gian nghệ thuật vừa bình dị, vừa đầy xúc cảm.
Tất cả những yếu tố nghệ thuật này đã góp phần làm nên vẻ đẹp đặc sắc của "Ga tàu tuổi thơ", không chỉ khơi dậy ký ức trong lòng người đọc mà còn tôn vinh tình yêu thương và giá trị gia đình sâu sắc.