Mỗi câu chuyện, dù giản dị đến đâu, cũng có thể khắc sâu vào tâm trí người đọc những cảm xúc sâu sắc. Truyện ngắn "Bà ốm" của Vũ Tú Nam là một tác phẩm đầy xúc động về tình cảm gia đình, về tình yêu thương vô bờ giữa bà và cháu. Đọc câu chuyện này, trái tim tôi không ngừng thổn thức vì cảm nhận được sự hi sinh, sự yêu thương và sự trân trọng mà những người trong gia đình dành cho nhau.
Mở đầu câu chuyện, bà nội của Loan đột ngột ốm phải nhập viện, và từ đó, chúng ta thấy một cuộc sống gia đình không hoàn hảo, nhưng vẫn đầy ắp tình yêu. Loan, cô bé nhỏ tuổi, bắt đầu cảm nhận được sự lo lắng của gia đình, của mẹ, của bố. Dù chưa hiểu hết về sự nghiêm trọng của tình trạng bà, nhưng với Loan, bà là cả một thế giới. Hình ảnh mẹ rơm rớm nước mắt, bố và bác vội vã đưa bà đi bệnh viện khiến lòng người đọc như thắt lại, những lo âu không chỉ dồn nén trong gia đình mà còn trong trái tim cô bé.
Loan yêu thương bà không phải bằng lời nói suông mà qua những hành động chăm sóc tỉ mỉ: từ việc nhớ từng lời bà dặn dò, chăm sóc đàn gà, tưới cây cho đến việc gửi mười quả trứng gà tươi nhất cho bà mà không một lời nói. Những hành động ấy thể hiện lòng kính yêu và sự chu đáo của cô bé. Mặc dù còn nhỏ, nhưng Loan đã biết chia sẻ, gánh vác những công việc nhỏ trong gia đình khi bà vắng mặt.
Khúc quanh cảm động nhất của câu chuyện là khi bà trở về nhà. Dù thân thể yếu ớt, gầy gò và phải chống gậy, nhưng bà vẫn dành những món quà yêu thương cho Loan, chia lại cho cháu hai quả cam, sáu quả chuối và năm quả trứng gà. Điều này khiến lòng tôi quặn thắt. Bà đã nhịn ăn để dành phần cho cháu, và trong khoảnh khắc ấy, Loan ôm chầm lấy bà, khóc òa vì hạnh phúc. Mặc dù đôi mắt của Loan rơi lệ, nhưng nụ cười hạnh phúc không thể nào che giấu được sự xúc động trong trái tim cô bé. Giây phút ấy chính là hiện thân của tình cảm gia đình thiêng liêng, là minh chứng cho sự hi sinh vô điều kiện của bà dành cho cháu.
Ngôn ngữ trong truyện nhẹ nhàng, dễ hiểu nhưng cũng đầy hình ảnh. Những câu văn giản dị như "đàn gà cứ ngơ ngác", "cây cối ngoài vườn cũng nhớ bà" làm cho những vật thể tưởng chừng vô tri cũng mang một phần hơi thở của gia đình, thể hiện sự trống vắng khi bà không có mặt. Mỗi lời văn đều như những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, là cảm xúc của một đứa trẻ dành cho người bà yêu thương, là sự trân trọng gia đình mà đôi khi chúng ta quên mất trong cuộc sống bộn bề.
Truyện ngắn "Bà ốm" không chỉ đơn thuần là câu chuyện về một người bà, một cô cháu gái, mà còn là bài học sâu sắc về tình yêu thương gia đình. Qua câu chuyện này, tôi nhận ra rằng tình cảm gia đình là vô giá, là điều đáng quý nhất mà mỗi người trong chúng ta cần phải trân trọng. Sự hy sinh và tình yêu thương không có điều kiện mà bà dành cho cháu, sự quan tâm tỉ mỉ và hiếu thảo của Loan đối với bà đều là những bài học quý giá về sự yêu thương chân thành. Và trong mỗi gia đình, dù có khó khăn đến đâu, nếu chúng ta dành cho nhau tình yêu và sự quan tâm, sẽ không gì là không thể vượt qua.
Câu chuyện này dạy tôi rằng, trong cuộc sống này, đừng bao giờ để lỡ mất những khoảnh khắc bên người thân yêu, bởi một khi thời gian đã qua, chúng ta sẽ chẳng thể nào lấy lại được.