“Em gắng về
Đừng để mẹ già chờ mong.”
Trong ký ức mỗi người, quê hương không chỉ là nơi chôn nhau cắt rốn, mà còn là chiếc nôi nâng giấc tuổi thơ, là bếp lửa rực hồng mỗi chiều đông, là ánh mắt đợi chờ nhòa lệ của mẹ cha nơi cuối ngõ. Vậy mà giữa dòng đời hối hả, biết bao người lặng lẽ rời xa mảnh đất ấy, quên đi lời hẹn “gắng về”, để quê nhà lặng lẽ chờ, mùa nối mùa, năm nối năm… Đến lúc chợt ngoảnh lại, những bước chân run rẩy đã chẳng còn đủ vững để bước ra sân ngóng đợi ta nữa.
Mỗi người nên "gắng về", bởi quê hương là cội nguồn của tâm hồn. Ở đó, có người mẹ già gầy gò gánh cả bầu trời mong mỏi, có người cha sớm hôm gió sương nuôi ta nên vóc dáng. Quê hương không đợi ta với trách móc, mà đợi bằng bao la tình thương, bằng mái nhà xưa đã bạc màu rêu phong nhưng chưa từng đóng cửa với ta. Ta đi đâu, thành đạt đến đâu, cũng không thể tìm thấy cảm giác yên bình như khi tựa vào vách nhà cũ, nghe tiếng mẹ lục đục trong bếp hay tiếng trâu gõ móng về chuồng lúc chiều buông.
"Đừng để mẹ già chờ mong" – câu nói như lời khẩn thiết, như tiếng lòng cồn cào thổn thức. Mỗi giây phút chờ đợi nơi quê nhà là từng nhịp đập yếu ớt của trái tim mẹ, là từng nếp nhăn mới hằn trên trán cha. Đừng để ngày trở về chỉ còn là chuyến đi muộn màng, khi ta chỉ còn biết cúi đầu trước nấm mộ im lìm, khi mẹ cha chẳng thể nghe lời xin lỗi, chẳng thể ôm ta vào lòng nữa.
Gắng về, vì đó là điều thiêng liêng nhất mà ta có thể làm cho những người đã hy sinh cả cuộc đời vì ta. Gắng về, không chỉ cho mẹ cha, mà còn cho chính ta – để tâm hồn thôi lạc lõng giữa dòng đời, để tim còn biết nhói lên vì một nỗi nhớ mang tên quê nhà.