Thưa cha kính yêu,
Hôm nay, con viết thư này trong ánh đèn leo lắt nơi góc phòng nhỏ, lòng trĩu nặng những nỗi niềm chẳng biết tỏ cùng ai. Chỉ có cha – người thương con nhất trên đời, mới có thể lắng nghe và thấu hiểu trái tim đầy u hoài của con lúc này.
Cha ơi, ngày con rời khỏi cung điện nguy nga của cha để bước vào cuộc sống mới, con chưa từng nghĩ rằng lòng mình lại có thể trống trải đến thế. Cứ ngỡ lấy chồng là một khởi đầu đẹp đẽ, nhưng con không ngờ rằng phía sau lớp áo hoàng bào lộng lẫy lại là những ngày tháng đầy thử thách và chông gai.
Con nhớ cha vô cùng! Nhớ những ngày thơ bé, con là nàng công chúa kiêu kỳ, bướng bỉnh, chẳng màng ai nghĩ gì. Con đã từng cười cợt những người đến cầu hôn, ngỡ rằng mình sẽ mãi được che chở trong vòng tay cha. Thế nhưng, khi cha gả con đi, con mới hiểu thế gian này không có gì là mãi mãi.
Người chồng của con, vua Chích Choè, là bậc quân vương tốt bụng, nhưng cuộc sống nơi cung điện của chàng quá khác với những gì con từng quen thuộc. Con phải học cách buông bỏ sự kiêu kỳ, học cách nhún nhường, học cách làm một người vợ đúng nghĩa. Có những lúc con cảm thấy lạc lõng giữa chốn xa hoa mà cô đơn vô cùng.
Cha biết không, đôi khi con tự hỏi: Nếu con vẫn là nàng công chúa ngang ngạnh ngày trước, liệu có tốt hơn không? Nhưng rồi con nhớ đến những ngày tháng lấm lem, khi con phải tự mình lao động, tự mình nếm trải gian khó. Chính khoảng thời gian ấy đã giúp con nhận ra giá trị của yêu thương, của khiêm nhường, của sự trưởng thành.
Cha kính yêu, con đã thay đổi, đã học cách mạnh mẽ hơn, nhưng tận sâu trong lòng, con vẫn là cô con gái bé nhỏ của cha. Con ước gì có thể trở về, gục đầu vào lòng cha như thuở nào, nghe cha nói rằng dù thế nào đi nữa, con vẫn được yêu thương.
Cha hãy giữ gìn sức khỏe. Con nhớ cha da diết.
Con gái của cha.