Có những buổi chiều gió se, người ta bỗng thèm một tiếng gọi “con ơi!” vang vọng từ bếp nhỏ. Có những lần bất chợt thấy lòng mình trống trơn giữa phố xá đông đúc, chỉ vì thiếu đi hơi ấm từ một bàn tay thân thuộc từng nắm lấy tay ta giữa cơn sốt. Gia đình – hai tiếng tưởng quen thuộc đến vô cùng, vậy mà nhiều bạn trẻ hôm nay lại vô tình bỏ quên nó ở một góc khuất nào đó của cuộc đời, để rồi đến lúc nhận ra thì yêu thương đã hóa thành giấc mơ xưa cũ.
Thật vậy, gia đình là mái ấm đầu tiên, là nơi mỗi người được sinh ra, lớn lên và đón nhận những yêu thương vô điều kiện. Dẫu cho thế giới ngoài kia có quay lưng, có lạnh lẽo đến đâu, thì nơi ấy vẫn là chốn ta thuộc về. Thế nhưng, trong thực tế cuộc sống hôm nay, không ít bạn trẻ lại vô tình hay cố ý xem nhẹ tình cảm gia đình. Có người mải mê chạy theo công nghệ, mạng xã hội mà lãng quên bữa cơm tối sum họp. Có người bận bịu với thành công cá nhân đến nỗi lời hỏi thăm cha mẹ cũng dần trở nên hiếm hoi. Cũng có bạn để những hiểu lầm tuổi mới lớn khoét sâu khoảng cách, khiến ngôi nhà từng là tổ ấm giờ trở thành một trạm dừng chân lạnh lẽo.
Trước thực trạng ấy, cần có những giải pháp thiết thực để giúp các bạn trẻ có cái nhìn đúng đắn hơn về vai trò của gia đình. Trước tiên, mỗi bạn trẻ cần học cách thấu hiểu và trân trọng giá trị thiêng liêng của hai tiếng “gia đình”. Đó không phải là điều xa xỉ hay viển vông, mà là nền tảng đầu tiên hình thành nhân cách, lòng yêu thương và trách nhiệm ở mỗi con người. Khi ta biết ơn từng bữa cơm mẹ nấu, từng giọt mồ hôi cha rơi, từng đêm thao thức lo lắng của ông bà – ta mới hiểu gia đình không chỉ là nơi để về, mà còn là nơi cho đi và yêu thương trọn vẹn.
Bên cạnh đó, nhà trường và xã hội cần tăng cường giáo dục đạo đức, lồng ghép vào các hoạt động trải nghiệm nhằm giúp học sinh cảm nhận sâu sắc hơn về vai trò của tình thân. Những buổi chia sẻ, những chuyến đi tình nguyện về quê hương, những lần viết thư gửi cha mẹ – tuy nhỏ thôi, nhưng có thể chạm vào trái tim tuổi trẻ, khiến các bạn nhận ra rằng hạnh phúc không nằm ở những điều to tát, mà bắt đầu từ ánh mắt mẹ dõi theo, từ bàn tay cha lặng lẽ sửa lại chiếc cặp cho con mỗi sáng.
Cuối cùng, mỗi gia đình cần chủ động xây dựng cầu nối cảm xúc giữa các thành viên. Cha mẹ nên lắng nghe con nhiều hơn, thấu hiểu những thay đổi tâm lý của tuổi mới lớn thay vì chỉ trách mắng. Con cái cũng cần học cách nói lời yêu thương, nói lời cảm ơn, lời xin lỗi – những điều tưởng giản đơn nhưng lại làm nên sợi dây gắn kết vững bền.
Gia đình không phải là điều gì hoàn hảo, nhưng luôn là điều tuyệt vời nhất mà mỗi người may mắn có được. Dẫu ngoài kia có bao điều mới mẻ cuốn hút, xin đừng để lạc mất những bàn tay từng dìu ta bước đi đầu tiên. Bởi khi ta biết yêu thương gia đình, cũng là lúc ta học được cách yêu thương cả thế giới này bằng một trái tim biết ơn và đủ đầy.