Có một buổi chiều như thế, khi bầu trời hóa thành mặt biển, xanh đến thẳm sâu, mênh mang đến lặng người. Mây trắng trải dài, bảng lảng như những cánh buồm phiêu du giữa đại dương vô tận treo lơ lửng trên cao. Gió mơn man thổi, vẽ những đợt sóng nhấp nhô trên nền trời tím thẫm. Những cánh diều bay lượn như lũ thuyền con rẽ sóng về khơi, chở theo tiếng cười trong veo của tuổi nhỏ. Một em bé giơ tay chỉ lên cao, đôi mắt ánh lên điều kỳ diệu, reo lên trong niềm vui không thể giữ lại: “Biển ở trên trời!”. Giây phút ấy, trời và biển như đã hòa làm một, đẹp đến nao lòng, đến nghẹn ngào.