1.
Viết bài văn nghị luận nêu suy nghĩ của bản thân về ý nghĩa của sự thấu hiểu người thân
a. Đảm bảo cấu trúc bài văn khoảng 300 chữ, có đủ các phần mở bài, thân bài, kết bài; lập luận thuyết phục, có lí lẽ và dẫn chứng cụ thể.
b. Xác định đúng yêu cầu của đề.
c. Triển khai hợp lí nội dung bài văn: Vận dụng tốt các thao tác lập luận, kết hợp chặt chẽ giữa lí lẽ và dẫn chứng. Có thể viết bài văn theo hướng sau :
* Giải thích
- Thấu hiểu người thân là khả năng hiểu biết và nhận thức một cách sâu sắc về tính cách, tâm tư, cảm xúc của người thân bên mình và từ đó, chúng ta có thể thể hiện tình yêu, lòng khoan dung, sự trân trọng bằng cách chân thành nhất.
* Bàn luận
- Thẩu hiểu người thân thực sự cần thiết đối với mỗi người. Thấu hiểu là lúc ta biết đặt mình vào vị trí, hoàn cảnh của người thân để cảm nhận, thấu hiểu, cảm thông với nỗi niềm của họ một cách sâu sắc. Sự thấu hiểu bồi đắp lòng nhân ái, giúp ta biết sống yêu thương, biết chia sẻ và có trách nhiệm với những người xung quanh mình, tránh được những phán xét, suy nghĩ cực đoan và sống vị tha hơn đối với người khác. Khi nhận được sự thấu cảm, yêu thương, chia sẻ, người thân bên ta sẽ vơi bớt nỗi buồn, có thêm động lực để vượt qua khó khăn.
- Sự thấu hiểu người thân mở rộng ra là sự thấu hiểu những người xung quanh.
- Học sinh lấy những dẫn chứng biểu hiện cụ thể của sự thấu hiểu người thân
- Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều người thờ ơ, vô cảm với người thân; quay lưng lại khi người thân đang cần giúp đỡ, sẻ chia… Những biểu hiện này đáng bị phê phán.
* Bài học nhận thức và hành động
- Cần nhận thức được ý nghĩa quan trọng của sự thấu hiểu.Cần tích cực rèn luyện bản thân, hoàn thiện nhân cách, có những hành động cụ thể biểu hiện sự thấu hiểu của mình với người thân, với mọi người.
d. Chính tả, ngữ pháp: Đảm bảo chuẩn chính tả, ngữ pháp tiếng Việt.
e. Sáng tạo: Có sự sáng tạo về dùng từ, diễn đạt, lựa chọn lí lẽ, dẫn chứng để bày tỏ ý kiến một cách thuyết phục.
2.
Có những vết sờn cũ mà chẳng cần kim chỉ cũng khiến tim người ta nhói lên. Có những chiếc áo tưởng chừng bình thường lại mang trên mình cả một thời máu lửa, cả một đời người cha thầm lặng. Bài thơ “Chiếc áo của cha” của nhà thơ trẻ Ngô Bá Hòa không chỉ là lời tri ân sâu lắng dành cho những người lính đã qua, mà còn là lời thức tỉnh nhẹ nhàng lay động đến trái tim người đọc về tình phụ tử thiêng liêng, về sự hy sinh và nghĩa tình đồng đội không phai theo năm tháng.
Bài thơ được viết theo thể thơ tự do, với chất liệu ngôn ngữ mộc mạc, chân thành. Hình ảnh chiếc áo xuất hiện đến năm lần xuyên suốt toàn bài như một biểu tượng thiêng liêng, không chỉ là hiện vật gắn bó với cha, mà còn là chứng nhân cho một thời chiến trận, là cây cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa sự sống và cái chết, giữa cha và đồng đội đã khuất. Đó là chiếc áo “mỗi nếp gấp mang dáng hình đồng đội”, là chiếc áo “mảnh vá chứa bao điều muốn nói”, là chiếc áo đã cùng cha bước qua những năm tháng rực lửa chiến tranh và giờ đây vẫn âm thầm đồng hành với cha trong từng khoảnh khắc đời thường.
Bài thơ khéo léo xây dựng tình huống giàu kịch tính: từ cảm xúc xấu hổ của người con khi nhìn thấy cha mặc chiếc áo cũ kỹ, cho đến khi chứng kiến cha “đắp áo sẻ chia hơi ấm với đồng đội xưa yên nghỉ nơi này”, để rồi vỡ òa trong khoảnh khắc “khóe mắt con chợt cay”. Chính nhờ nghệ thuật tương phản này, bài thơ đã khơi dậy hành trình thức tỉnh cảm xúc của nhân vật trữ tình – người con. Cũng chính qua đó, người đọc như được đồng hành và thấu hiểu nỗi lòng của những người cha, những người lính già vẫn mang trong tim mình nghĩa tình đồng đội sâu nặng, vẫn nâng niu chiếc áo cũ như báu vật cuộc đời.
Ngôn từ giản dị, lời thơ ngắn gọn mà đầy sức gợi, những câu thơ không cầu kỳ tu từ, không tráng lệ hình ảnh, nhưng lại thấm đẫm chất nhân văn và cảm xúc sâu sắc. Nhà thơ đã dùng chiếc áo như một ẩn dụ xuyên suốt, thể hiện tình cha con, tình đồng chí, gợi lên hình tượng người lính không chỉ dũng cảm trong chiến tranh mà còn sâu nặng nghĩa tình trong thời bình.
“Chiếc áo của cha” không chỉ là bài thơ về cha, mà còn là một nén nhang lòng gửi tới những người lính đã khuất. Không ai bị lãng quên, không điều gì là vô nghĩa khi có một người cha lặng lẽ giữ lại những tháng năm cũ như một phần ký ức sống động. Và cũng không đứa con nào lớn lên thật sự nếu chưa từng một lần nghẹn ngào nhận ra: tình cha sâu đậm đến mức chỉ cần một chiếc áo cũng đủ nói lên tất cả.