1
“Bốn chú thợ phụ ra, hai chú cởi tuột quần cộc của ông Giuốc-đanh mặc lúc tập kiểm vừa rồi, hai chú thì lột áo ngắn rồi họ mặc bộ lễ phục mới vào cho ông.”
Tác dụng: Chỉ dẫn này mô tả rõ ràng hành động của các nhân vật phụ trong quá trình thay trang phục cho ông Giuốc-đanh. Nó giúp các diễn viên và đạo diễn hình dung và thực hiện việc thay đồ một cách chính xác, đồng thời tạo ra hiệu ứng hài hước qua sự chăm sóc tỉ mỉ đối với bộ lễ phục.
“Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục xong, đi đi lại lại giữa đảm thơ, phô áo mới cho họ xem có được không.”
Tác dụng: Chỉ dẫn này cho thấy ông Giuốc-đanh đang thể hiện sự tự mãn và tự hào về bộ lễ phục mới của mình. Nó giúp diễn viên thể hiện sự kiêu ngạo và hài hước của nhân vật, đồng thời tạo không khí của sự phô trương và hài hước trong cảnh.
“Chi áo, mặc áo, chân bước, miệng nói, tất cả đều theo nhịp của dàn nhạc.”
Tác dụng: Chỉ dẫn này chỉ rõ rằng mọi hành động của ông Giuốc-đanh cần phải được thực hiện đồng bộ với nhịp điệu của dàn nhạc. Điều này không chỉ tạo ra sự phối hợp nhịp nhàng, hài hước mà còn nhấn mạnh tính cách hài hước của nhân vật trong việc cố gắng bắt chước những người quý phái.
Những chỉ dẫn sân khấu được in nghiêng, cho vào ngoặc đơn trong văn bản có tác dụng hướng dẫn động tác cho các diễn viên kịch, thêm vào đó khi mọi người đọc văn bản có thể hiểu rõ bối cảnh và nội dung hơn.
2
Ông Giuốc đanh người dốt, muốn học đòi làm sang hay ưa nịnh, kệch cỡm, bị những kẻ nịnh thần lợi dụng để moi tiền. Ông trở thành nạn nhân của thói nịnh bợ bị rút tiền thưởng, làm trò cười cho mọi người.
Chi tiết này khiến chúng ta bật cười vì sự hài hước trong việc ông Giuốc-đanh bị rối rắm với việc lựa chọn trang phục sao cho phù hợp với bối cảnh và âm nhạc. Sự băn khoăn của ông về việc có nên mặc áo dài buồng ngủ khi nghe nhạc thể hiện sự thiếu hiểu biết và tự phụ của ông về sự quý phái, đồng thời nhấn mạnh sự ngớ ngẩn và không phù hợp của ông trong việc cố gắng ăn mặc và hành xử như những người thuộc tầng lớp quý tộc.
3
Ông Giuốc-đanh rất bất lịch sự khi mặc đồ ngủ để học nhạc, học múa mà lại tưởng đó là biểu hiện của người quý tộc. Chi tiết ông băn khoăn không biết nên mặc áo dài buồng ngủ khi nghe nhạc hay không khiến chúng ta bật cười vì sự vô lí. Việc mặc áo ngủ hay không không quyết định đến khả năng thưởng thức âm nhạc của con người. Nhưng có lẽ ông Giuốc-đanh tưởng rằng khi khoác lên người cái áo ngủ đó sẽ làm ông tự nhiên có được phẩm cách của quý tộc.
4: Hãy chứng minh văn bản trên là hài kịch.
Văn bản trên là hài kịch vì các yếu tố sau:
Sự Phô Trương Kích Cầu Cười: Ông Giuốc-đanh quá mức phô trương và kiêu ngạo về bộ lễ phục mới của mình. Sự chú trọng thái quá đến vẻ bề ngoài và sự kiêu hãnh về việc được gọi là “ông lớn” là những yếu tố hài hước.
Sự Tương Phản: Việc ông Giuốc-đanh cố gắng hành động và cư xử theo cách của quý phái, trong khi bản thân không thực sự hiểu biết về xã hội quý tộc, tạo nên sự tương phản hài hước giữa những gì ông cố gắng thể hiện và thực tế.
Những Hành Động Cường Điệu: Hành động của ông Giuốc-đanh đi đi lại lại để phô trương bộ lễ phục và những phản ứng ngớ ngẩn của ông trước các thợ phụ thể hiện sự cường điệu và gây cười.
Câu 5: Từ nhân vật hài kịch - ông Giuốc-đanh trong vở kịch, anh/chị có suy nghĩ gì về lối sống "học đòi làm sang" của một bộ phận con người trong xã hội ngày nay.
Lối sống "học đòi làm sang" của ông Giuốc-đanh phản ánh một hiện tượng vẫn tồn tại trong xã hội ngày nay, nơi một số người cố gắng thể hiện mình thuộc tầng lớp cao hơn bằng cách giả vờ hoặc bắt chước những gì họ nghĩ là biểu hiện của sự quý phái. Điều này không chỉ gây ra sự ngớ ngẩn và hài hước, mà còn thể hiện sự thiếu hiểu biết và tự mãn.
Trong xã hội hiện đại, việc cố gắng ăn mặc và hành xử theo cách của người giàu có hoặc thành đạt mà không thực sự có nền tảng hoặc hiểu biết về những giá trị thực sự có thể dẫn đến sự giả tạo và thiếu chân thành. Việc này thường dẫn đến sự thiếu kết nối thực sự với những giá trị và hành động chân thật, và có thể gây ra những hậu quả tiêu cực trong mối quan hệ xã hội và công việc. Do đó, bài học từ nhân vật ông Giuốc-đanh là về sự cần thiết của sự chân thành và tự nhận thức, thay vì chỉ chạy theo hình thức và vẻ bề ngoài.