Hai dòng thơ "Đất nước của tôi ơi! / Vẫn sáng ngời như vầng trăng vành vạnh" từ bài thơ "Cảm ơn đất nước" của Huỳnh Thanh Hồng đã mang lại cho tôi những cảm xúc sâu lắng về tình yêu quê hương. Tác giả đã mở đầu bằng một lời gọi tha thiết, thân thương "Đất nước của tôi ơi!" như một lời tỏ bày từ trái tim dành cho quê hương, nơi đã gắn bó với tác giả từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành. Cách gọi này không chỉ thể hiện tình cảm sâu nặng mà còn cho thấy sự trân trọng và biết ơn đối với mảnh đất đã nuôi dưỡng và bảo vệ mình.
Hình ảnh "Vẫn sáng ngời như vầng trăng vành vạnh" tiếp nối, tạo nên một biểu tượng đẹp đẽ và ý nghĩa về đất nước. Vầng trăng vành vạnh, tròn đầy, sáng ngời giữa bầu trời đêm, tượng trưng cho vẻ đẹp vĩnh cửu, sự kiên cường và bất khuất của đất nước dù đã trải qua bao gian nan, thử thách. Ánh trăng ấy không chỉ chiếu sáng đường đi mà còn lan tỏa niềm hy vọng, niềm tin cho nhân dân.
Hai dòng thơ này không chỉ là lời ca ngợi mà còn là sự khẳng định về sức mạnh và tinh thần bền bỉ của dân tộc. Qua đó, tác giả bày tỏ niềm tự hào sâu sắc và lòng biết ơn đối với quê hương, mảnh đất luôn tỏa sáng và kiên cường, như ánh trăng rằm không bao giờ lụi tắt.