Bài thơ "Yêu đời" của Nguyễn Hữu Bảo là một bức tranh sống động về sự lạc quan và niềm vui trong cuộc sống. Ngay từ những câu thơ đầu tiên, hình ảnh mưa to và trời buồn gợi lên một không khí ảm đạm, nhưng ngay lập tức, sự chuyển mình của thiên nhiên vào buổi sáng tạo nên một không gian tươi mới, tràn đầy sức sống. “Sáng nay trời vội trở về / Chiếu muôn tia nắng trên đê trong làng” không chỉ miêu tả một cảnh đẹp thiên nhiên mà còn phản ánh sự hồi sinh và niềm vui sau những khó khăn. Hình ảnh bầy chim hót vang và vườn hoa bướm vàng nhởn nhơ mang đến cảm giác vui vẻ, tựa như âm thanh của cuộc sống đang nhảy múa trong ánh nắng mới. Sự chuyển mình của thiên nhiên không chỉ tạo nên một bức tranh đẹp mà còn truyền cảm hứng cho nhân vật trong thơ viết nên những vần thơ yêu đời. “Mẹ em phơi lụa hồng tơ” là một hình ảnh gợi cảm giác bình yên và giản dị của cuộc sống hàng ngày, trong khi “Em mơ em ước mọi người ấm no” thể hiện ước vọng về một tương lai tốt đẹp hơn cho mọi người. Bài thơ không chỉ là một phản ánh tươi sáng của thiên nhiên và cuộc sống mà còn là một lời nhắc nhở về sức mạnh của lạc quan và tình yêu thương trong cuộc sống. Qua những hình ảnh giản dị nhưng đầy sức gợi, Nguyễn Hữu Bảo đã khéo léo truyền tải một thông điệp tích cực, nhấn mạnh rằng dù cuộc sống có những khó khăn, nhưng với sự lạc quan và yêu đời, chúng ta luôn có thể tìm thấy niềm vui và hy vọng.