Giữa quê mà lòng lại bỗng nhớ quê – nghe tưởng như nghịch lí, nhưng đó là thứ cảm xúc rất thật, rất con người: nỗi nhớ quá khứ, nhớ một miền quê xưa đã xa khuất trong kỉ niệm. Câu thơ cất lên như tiếng nấc nghẹn của một tâm hồn lạc giữa thực tại, đau đáu hoài niệm. Nhà thơ nhớ từng “cơn mưa thành thót”, từng buổi chiều “thu vàng” – những hình ảnh đơn sơ mà sao thấm đẫm hồn quê. Hình ảnh “bông súng nở ao làng” như “sao sáng trên làn nước xanh” khiến ta nghẹn lòng: đẹp đến nao lòng, đến nhức nhối, như ánh sao nhỏ lấp lánh trong miền kí ức tuổi thơ. Màu “khói tỏa mong manh” vương vấn mái nhà tranh đã hóa thành ca dao – nghĩa là quê hương không chỉ là nơi chôn nhau cắt rốn, mà còn là hồn vía, là tiếng mẹ ru, là bản sắc văn hóa ăn sâu vào máu thịt. Câu thơ cuối như một tiếng thở dài: “Hồn quê theo khói lên trời từ lâu!” – một lời xót xa, như tiếng khóc tiễn biệt một miền quê xưa không thể trở lại. Đọc đến đây, sao không khóc được, khi quê ở ngay đây mà vẫn xa đến vô cùng…