Có những chiều ngồi lặng im nơi hiên nhà, lòng tôi chợt dậy lên một miền ký ức xa xăm. Đó là quê hương – nơi tôi lớn lên bằng những tiếng sáo diều vang lên trong gió, bằng những con sông uốn quanh ngọt ngào vị phù sa, bằng tiếng bò gọi nhau giữa đồng cỏ xanh non như mơ. Đọc bài thơ “Bức tranh quê” của Hà Thu, tôi như được đưa về lại những ngày xưa thân thuộc, nơi tâm hồn từng lần đầu biết yêu những điều giản dị mà vĩnh viễn không thể quên. Từng câu thơ như một nét cọ dịu dàng vẽ nên bức tranh quê hương trong trẻo, mộc mạc mà đầy da diết. Dòng sông “bên lở bên bồi” không chỉ là hình ảnh thiên nhiên mà còn là biểu tượng của sự bồi đắp, của những thăng trầm trong đời sống quê nhà. Cánh cò chòng chành, đàn bò gặp cỏ, cánh diều trong gió — tất cả hiện lên sống động như thể quê hương đang thở, đang mỉm cười trong từng vần thơ. Không gian ấy, thời gian ấy đậm chất thanh bình, chan chứa yêu thương, như đang ôm lấy người đọc vào lòng, vỗ về một tâm hồn từng đi xa nay chợt trở về tìm lại chốn yên vui. Điều khiến tôi lặng người hơn cả là cách tác giả ví quê hương như “thiên đường”. Không cần điều gì xa hoa, quê vẫn đẹp bởi chính tình người, bởi hơi thở của đất, bởi tiếng gió thì thầm qua lũy tre và bóng dáng mẹ tảo tần trên con đê nhỏ. Bức tranh quê trong thơ không chỉ là cảnh, mà là tình, là hồn, là những rung động sâu lắng chạm vào tim tôi như một tiếng gọi trở về tha thiết. Bài thơ ấy, chỉ vài dòng thôi, nhưng khiến tôi cứ muốn ngồi thật lâu bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời làng quê trong tưởng tượng, và thầm thì với chính mình: quê hương ơi, con nhớ.