Có những lúc, em lặng đi giữa sân trường mùa thu, nhìn lá rơi mà tưởng như nghe tiếng vọng của ngàn năm lịch sử. Từng câu thơ "Đừng quên lịch sử" như chạm vào đáy sâu tâm hồn, lay gọi điều gì đó thiêng liêng trong trái tim non trẻ. Lịch sử không phải là những trang giấy cũ kỹ, mà là hơi thở của cha ông còn phảng phất trong từng tấc đất quê hương, trong giọng ru ầu ơ, trong bước chân lặng thầm của người lính năm xưa trở về từ chiến trận. Không ai được phép quên, bởi quên là phụ lòng những người đã từng ngã xuống cho Tổ quốc hôm nay còn gọi tên mình là Việt Nam. Sự kiện lịch sử khiến em ấn tượng nhất chính là chiến thắng Điện Biên Phủ năm 1954. Bởi giữa lòng núi rừng Tây Bắc, những người lính áo vải đã làm nên một “lũy thép” khiến kẻ thù mang danh thực dân phải cúi đầu khuất phục. Đó không chỉ là một trận đánh, mà là bản anh hùng ca của lòng yêu nước, của tinh thần quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh. Em xúc động khi nghĩ về những chiếc xe đạp thồ chở hàng trăm ký vượt qua dốc đá, những hầm hào đào xuyên đêm, và cả những người lính đã nằm lại giữa núi đồi mà chẳng kịp nhìn thấy ngày chiến thắng. Đừng quên lịch sử — là lời nhắc không phải chỉ để nhớ, mà để sống tiếp tinh thần ấy. Để biết trân trọng từng ngày thanh bình, biết sống sao cho xứng đáng với cha ông, và để một mai lớn khôn, em có thể ngẩng đầu mà nói với thế hệ sau rằng: em đã không quên.