Sáng kiến “Thư viện di động – Ánh sáng tri thức” với em không chỉ là một kế hoạch, mà là một giấc mơ khiến em rơi nước mắt mỗi lần nghĩ đến. Em nghĩ về những cụ già ở biên giới ngồi lặng lẽ trước hiên nhà, đôi mắt đã mờ dần theo năm tháng, chẳng thể tự tìm đến tri thức nếu không có ai đưa đến tận tay họ. Em nghĩ đến những đứa trẻ ở hải đảo xa xôi, ánh mắt lấp lánh khi lần đầu tiên được chạm vào trang sách kể về thế giới ngoài biển trời quê mình. Em nghĩ đến những người dân tộc thiểu số, những người khuyết tật chữ in – họ không thiếu khát khao học hỏi, chỉ thiếu một cánh tay chìa ra, một ngọn lửa nhỏ thắp sáng hành trình của họ.
Em đề xuất xây dựng hệ thống tủ sách lưu động bằng xe buýt cũ, ghe thuyền nhỏ hoặc đơn giản là chiếc xe máy gắn thùng sách phía sau. Các điểm dừng chân sẽ là trường học, đồn biên phòng, nhà văn hóa – nơi người dân có thể tiếp cận sách miễn phí. Đặc biệt, sẽ có sách nói, sách chữ nổi, buổi đọc sách truyền cảm hứng cho người già, trẻ nhỏ. Mỗi chuyến thư viện di động như một “người bạn thân”, mang tri thức đến với người cần, không phân biệt tuổi tác, hoàn cảnh, sắc tộc.
Em từng thấy mô hình này được một nhóm tình nguyện trẻ áp dụng ở vùng cao Hà Giang. Những đứa trẻ lấm lem bùn đất nhưng ánh mắt thì sáng như ngọc khi lật giở từng trang truyện cổ tích. Em đã khóc. Em biết, chỉ cần thêm một chút sẻ chia, một chút kiên trì, thì ngọn đèn tri thức có thể thắp sáng cả một bản làng. Và em tin, một khi tri thức lan tỏa, con người sẽ tự biết cách vươn lên, mạnh mẽ và kiêu hãnh. Đó là điều đẹp đẽ nhất mà sách có thể trao tặng cho cuộc đời.