Nhân vật bà cụ trong truyện ngắn "Mây Chẳng Còn Bay" của nhà văn Bảo Ninh là một biểu tượng đầy tình cảm và ý nghĩa, khắc họa một hình ảnh mẹ Việt Nam với những đau thương và sự hy sinh không ngừng.
Bà cụ là người mẹ đã trải qua bi kịch của cuộc chiến tranh, mất đi con trai cả trong một trận đánh trên bầu trời sông Bến Hải. Nỗi đau mất mát và sự vô tâm của một số người đối với những người hy sinh cho đất nước được thể hiện rõ qua góc nhìn của bà cụ. Bà cụ là biểu tượng của sự kiên trì và lòng biết ơn, mang trong mình khát khao thể hiện tình yêu mẹ con và lòng trung hiếu.
Hình ảnh bà cụ xuất hiện như một hình mẫu của tình mẫu tử cao cả và tình yêu không điều kiện. Bà cụ sống trong sự nhớ thương và mong chờ con trai trở về suốt 30 năm qua. Hành trình đi máy bay lần đầu tiên của bà cụ không phải để du lịch hay thăm người thân, mà là để cúng giỗ cho con trai mình. Bức tranh mà bà cụ tạo ra với những đồ cúng, một chiếc áo bay, một chiếc mũ lưỡi trai, và một bó hoa, tất cả đều thể hiện sự trang nghiêm và tôn trọng.
Bà cụ không oán trách hay trì trệ trước số phận, không tỏ ra ghen tị hay hận thù. Đối mặt với sự vô tâm của người khác, bà cụ vẫn giữ cho mình tấm lòng nhân ái và hòa nhã. Bà cụ không đòi hỏi gì từ xã hội, chỉ muốn một cốc nước và một khoảnh khắc gần con trai mình.
Thú vị, bà cụ thích nhìn mây trắng qua cửa sổ, coi đó như nơi con trai đã bay qua. Bà cụ tin rằng con trai đang ở nơi nào đó trên bầu trời, nhìn và nghe thấy mẹ mình. Hành động này thể hiện lòng tin và sự kỳ vọng của bà cụ vào một cuộc tái ngộ không gian và thời gian.
Bà cụ không chỉ là một biểu tượng của tình mẫu tử mà còn là biểu tượng của lòng kiên trì, lòng biết ơn, và niềm tin không ngừng. Bà cụ là hình ảnh đẹp và sâu sắc về người mẹ Việt Nam, và qua câu chuyện của bà cụ, nhà văn Bảo Ninh đã làm cho độc giả hiểu rõ hơn về những đau thương và lòng trung hiếu trong thời kỳ chiến tranh.