Có một ngày, tôi mở điện thoại nhưng không tìm thấy gì ngoài sự mệt mỏi. Những dòng tin mới, những cuộc trò chuyện rời rạc, những tiếng chuông báo không ngừng reo như kéo tôi ra khỏi chính mình. Tôi đã kết nối với cả thế giới, nhưng lại quên mất cách lắng nghe hơi thở của bản thân. Giữa xã hội hiện đại nơi mọi thứ đều gấp gáp, nơi con người có thể gọi nhau trong tích tắc, gửi hàng ngàn lời nhắn trong một cái chạm, đôi khi điều ta cần lại là một khoảng lặng – ngắt kết nối để tìm lại mình. Những khoảnh khắc không mạng xã hội, không thông báo, không phải trả lời ai, chính là lúc tâm hồn được trở về. Trở về với một tách trà còn ấm, một ánh nắng ngoài ban công, một trang sách mở dở hay chỉ là một phút yên tĩnh. Những khoảng lặng ấy không khiến ta rời xa thế giới, mà dạy ta cách sống sâu hơn, chậm hơn, đủ để cảm nhận từng nhịp tim và nhận ra: không phải mọi kết nối đều làm nên sự gắn bó, nhưng mọi khoảng lặng đúng lúc đều làm nên sự bình yên.