*Viết bài
Bám sát dàn ý. Khi viết bài, em cần lưu ý:
- Nhất quán về ngôi kể: Trong bài văn này, em sẽ dùng người kể chuyện ngôi thứ nhất (xưng “tôi” hoặc “em”) để chia sẻ trải nghiệm.
- Sử dụng các yếu tố của truyện như cốt truyện, nhân vật,...
Bài văn mẫu
Trong suốt quá trình sống, hẳn ai cũng đã từng trải qua những khoảnh khắc may mắn hoặc khó khăn, và tôi cũng không phải là ngoại lệ. Có một lần trong cuộc đời tôi, một sự kiện đã diễn ra khiến tôi không thể nào quên vì tôi được may mắn nhận được sự giúp đỡ.
Khi ấy, tôi chỉ là một cậu bé tám chín tuổi, còn trẻ naivê và ngây thơ. Tôi vẫn còn nhớ rõ ràng, ngày đó là thứ sáu mười ba. Mặc dù tôi không tin vào những điều tâm linh, nhưng nghe mọi người kể thì ngày đó được xem là ngày xui và cũng là ngày may mắn của tôi. Trong ngày đó, mẹ tôi đã đưa cho tôi một ít tiền để mua sách. Khác biệt với các lần trước, lần này tôi quyết định tự mình đi mua. Khi bước ra từ thang máy, thay vì đi thẳng vào cửa hàng sách, tôi bất ngờ bị cuốn hút bởi một khu vườn trò chơi tại bên cạnh. Đối với một đứa trẻ như tôi, trò chơi luôn là điều thú vị và hấp dẫn nhất. Mà không cần suy nghĩ gì thêm, tôi đã thẳng thừng tiến về phía khu vực chơi.
Thời gian trôi đi khá nhanh, và cả mặt trời cũng đã chìm vào hoàng hôn. Tôi nhận ra rằng mình vẫn chưa mua cuốn sách theo yêu cầu của mẹ. Và vì thế, tôi phải tạm biệt khu vui chơi để chạy nhanh vào cửa hàng sách. Cuốn sách mà tôi cần tìm đã nằm ngay trước mắt. Một cảm giác phấn khích tràn ngập khi tôi tiến đến gặp cô thu ngân. Tôi vội vã tiến lên, vượt qua một người đang đứng xếp hàng. Khi cô thu ngân quét mã vạch và đọc số tiền, thế giới dường như dừng lại. Số tiền đó khiến tôi giật mình, tôi nghĩ: "Không thể! Điều này không thể xảy ra!" Tôi gấp gáp hỏi lần nữa: "Xin lỗi, số tiền là bao nhiêu ạ?" Cô thu ngân cười và đọc lại số tiền đó, và lúc này tôi chắc chắn rằng mình không thể mua cuốn sách. Tôi cảm thấy lo lắng, không thể nào trở về nhà và nói với mẹ rằng tôi không đủ tiền để mua sách. Nhưng có một người đàn ông đã nhận ra tình cảnh khó khăn của tôi. Anh ấy rút ra một tờ tiền 50.000 đồng từ túi và nhẹ nhàng để tờ tiền đó rơi xuống đất. Anh ấy cúi xuống, nhặt tiền lên, vỗ nhẹ vai tôi và nói: "Em ơi, em làm rơi tiền này!"
Lúc đó, tôi đã hiểu rõ mọi thứ. Mặc dù tôi không phải lúc nào cũng nhờ người khác giúp đỡ, nhưng tôi luôn biết trân trọng và cảm kích những tình huống như thế này. Dù tôi không thể trả lại số tiền đó, tôi muốn thể hiện lòng biết ơn của mình. Tôi chỉ có thể nói cảm ơn anh ấy. Cảm xúc của tôi càng trở nên sâu sắc hơn khi tôi nhận ra rằng, bên dưới bộ trang phục bình dị của người đó, anh ấy chắc chắn không phải là người giàu có. Số tiền ấy đã có ý nghĩa vô cùng lớn đối với tôi trong thời điểm đó. Tôi cẩn thận đưa tiền cho cô thu ngân. Sau khi thanh toán, tôi nhận được cuốn sách và hóa đơn, tất cả được đặt trong túi của tôi. Khi tôi bước ra cửa hàng, tôi bắt đầu suy nghĩ về việc trả lại số tiền thừa cho người đó, nhưng khi tôi quay lại, anh ấy đã biến mất. Tôi không thể làm gì ngoài việc đặt số tiền đó vào hòm từ thiện gần cửa.
Ba năm đã trôi qua kể từ sự kiện đó. Bây giờ, tôi đã là một học sinh lớp Sáu, nhưng tôi vẫn luôn giữ kỷ niệm ngày hôm đó sâu trong lòng. Tôi mong một ngày, tình cờ tôi sẽ gặp lại người đó để thể hiện lòng biết ơn và trả lại số tiền. Từ những trải nghiệm đó, tôi đã cam kết với bản thân luôn nghe lời ông bà và cha mẹ, làm những điều tốt để tạo ra may mắn cho bản thân và những người xung quanh.