Mảnh vườn của Vũ Hoàng Nam là tiếng gọi thiết tha, da diết từ ký ức tuổi thơ khiến người đọc rưng rưng nghẹn ngào. Mảnh vườn không chỉ là không gian sống mà còn là nơi gìn giữ những ước mơ, những nén nhọc nhằn mà cha ông gửi vào lòng đất. Đắng cay, chua chát đã thấm vào từng hòn sỏi, từng hàng cây, từng giọt mồ hôi âm thầm của người lớn. Mảnh vườn nuôi dưỡng tuổi thơ bằng quả ngọt, bằng yêu thương và cả những sẻ chia mặn chát. Khi lớn lên, anh em “bầy ong chia tổ”, mỗi người một ngả, mảnh vườn hóa thành kỷ niệm lặng lẽ dõi theo bằng “ngàn mắt lá xanh”. Câu thơ ấy khiến em không kìm được nước mắt. Những đứa trẻ năm nào ít khi trở về, nhưng mảnh vườn vẫn ở đó, thủy chung, lặng thầm chờ đợi. Tất cả những “ngọt bùi đắng cay” đã trở thành hành trang quý giá theo suốt cuộc đời. Hình ảnh “tựa vào cây, chúng tôi đứng thẳng” khép lại bài thơ bằng niềm tin vững chãi: từ ký ức ấy, từ gốc rễ ấy, chúng ta lớn lên, làm người tử tế, nghĩa tình và vững vàng trước cuộc đời.